Tháng bảy ôm cả con nắng cáu kỉnh và cả những hạt mưa nghịch ngợm thường trêu đùa cho vạt lá me bay. Người ta nói rằng, tháng bảy sỡ dĩ ương bướng như thế bởi vì ngưu lang chức nữ sắp hẹn nhau trên cầu vồng lấp lánh ánh màu. Dư vị của những ngày thơ bé mang cho tôi một chút khoảng lặng khi hòa mình vào dòng người giữa phố Sài Gòn nhộn nhịp. Tháng bảy Sài Gòn rất khác, rất riêng bởi khoảng khắc này mang những ước mơ hồng từ khắp các tỉnh thành cả nước hội tụ về thành phố qua kì thi đại học quốc gia.
Cách đây 4 năm, cũng là tôi khờ khạo và ngờ ngệch đúng chất tỉnh lị miền trung chỉ có mùa gió nồm. Mang chiếc ba lô đã xỉn màu và tờ giấy ghi địa chỉ điểm thi bước xuống xe khách với cái đầu rói bù, tôi không khỏi bất ngờ bởi hàng mũ tai bèo xanh rêu nhạt màu cùng những nụ cười ngập nắng.
Mãi hồi sau, tôi mới lắp bắp được vài câu tiếng Quảng khi được một chị dễ thương hỏi tên và địa điểm thi. Tôi cứ nhớ mãi về người con gái răng khểnh ấy, điều gì khiến chị đội nắng, đội gió và đội cả những nỗi lo bài vở cho mấy đứa con nít sắp thi. Có phải chỉ đơn giản vì chị đã từng là sĩ tử như chúng tôi?
Chia tay chị, chia tay cả mùa thi năm ấy, tôi bước vào trang mới, trang đại học. Nhưng ấn tượng về chị và cả những chiếc mũ tai bèo luôn bên tôi trong những năm tháng cuộc đời vì những kí ức đó quá mạnh mẽ và tràn ngập niềm tin yêu. Để rồi mùa thi cũng về, theo kế hoạch phân công của thầy cô, tôi và các bạn đoàn viên tập trung tìm kiếm nhà trọ, sắp xếp xe đưa đón các thí sinh, tham gia chuẩn bị bữa ăn và nước uống. Cuối cùng tôi có thể đội chiếc mũ tai bèo như những cô gái và chàng trai tiếp sức mùa thi năm ấy, góp phần mang bao hoài bão đến thành phố trẻ.
Kìa, cô bé, câu bé đeo kính cận, da ngăm ngăm, mắt tròn mắt dẹt thích thú quan sát tòa cao ốc cao vút hay trầm trồ bởi hàng ngàn ánh sao dệt từ muôn ánh đèn vàng dịu dàng trên phố đông. Những tiếng nói líu lo ấy, mang tôi về hoài niệm cũ, giống bọn trẻ, mang theo khát vọng và cả hy vọng của gia đình, tôi cũng đã căng thẳng tập trung vào những con chữ, con số nhảy nhót để ra đáp án. Chính tôi ngày cũ đây mà chỉ là đang hiện diện trong lớp sĩ tử măng non này thôi. Tiếng vô vai của thằng bạn thân, làm tôi giật cả mình, thì ra nó cũng như tôi và như bao bạn đoàn viên đội mũ tai bèo màu rên phai. Tất cả đều nhiệt huyết và rực lửa tình nguyện.
Thấm thoát, mùa sinh viên cũng cứ vậy trôi qua, thời gian luôn độc ác vì cho dù bản thân có níu giữ đến nhường nào thì cũng lạnh lẽo và nhẹ ngành bước đi. Hôm này, trời Sài Gòn không nắng, cũng không mưa. Bây giờ, cũng là tháng bảy, lá vàng buông rất khẽ như nhảy điệu Waltz nhẹ nhàng cho đến phút cuối để về lại mẹ đất ấm nồng. Nhắm mắt lắng lại những mùa ta đã đi qua, lại hiển rõ từng bóng dáng lướt qua tôi, dịu dàng như vuốt ve mọi xô bồ, ồn ã cơm áo gạo tiền. Hình ảnh về chiếc mũ tai bèo và đội quân màu xanh trong những ngày đầu tháng bảy mãi mãi ở đây, ở trong tim của đứa con sinh ra từ dải đất miền trung cằn cỗi.
Đường lại ngập xe, dòng người lại chảy theo những con phố. Đâu dó, có những bóng người đội chiếc mũ ấy, khoác chiếc áo ấy, lại đưa đón, lại động viên và lại mỉm cưới.
Không cần tô vẽ nữa, cứ giản dị như thế đi Sài Gòn những ngày tháng bảy à!