Nhắm mắt lại. Tóc rối buông từng sợi mỏng manh nương theo gió, bên khung cửa sổ ngập màu nắng hè. Qua rồi những năm tháng ấy, chỉ khẽ mỉm cười mỗi khi ngẩn ngơ bắt gặp tà áo trắng thướt tha tung bay.
Có những con đường mà ta không biết đâu mới là điểm dừng. Mưa rơi, lắng nghe vài khúc nhạc Hoa không hiểu ý nghĩa, mường tượng cảnh vật, nhớ người xưa
Nắng chiều tỏa những tia sáng tươi tắn xuyên qua đọt chè xanh mởn, rồi thanh thản mà đi qua những tán cây Keo kéo thành vệt dài hằn rõ trên con đường lỗ chỗ sỏi đá bazan. Vành nón trắng thâp thoáng trên ngọn đồi lộng gió, tiếng hát em trong veo giữa bốn bề cỏ cây, hòa tiếng ve như bản đồng ca mùa hạ mang cả hình ảnh và âm thanh đồng quê thanh bình.
Quá khứ là thứ thuốc độc, cuốn hút người ta vào sâu thẳm, cũng chưa một lần muốn thoát đi.
Tuổi học trò không có chuyện tình, chỉ có chuyện của những đứa con nít tung tăng khắp cả trời mây.
Cuộc vui không chỉ có tiếng cười mà giờ đây nhớ lại còn có cả những giọt nước mằn mặn hờn dỗi.
Ném giấy, bắn thun, rượt bắt mà kết quả thắng lợi bao giờ cũng nghiêng về mấy thằng con trai xỏ trong tay đôi dép tổ ong đúng chất huyền thoại.
Trưa hè có chiếc võng đong đưa, "Bồ câu không đưa thư - Nguyễn Nhật Ánh", khép nép trong cuốn lịch sử dày cộm.
Tiếng cười khúc khích của hai đứa con gái thèm thuồng chấm mút chút xíu muối cuối cùng, sau tàn tích là một tá cóc ổi.
Hay là tiếng bọn con trai xầm xì mỗi khi bóng dáng ai đó kiều diễm vừa lướt qua đó thôi.
Rồi những ngày mưa rả rích, làn tóc mây bối rối núp vào chiếc áo mưa trong veo, xoay từng vòng xe đạp quay tròn trở về nhà. Đâu đó, áo dài trắng tung bay dịu dàng cho dẫu gió vẫn gầm gừ, mưa vẫn chưa chịu thôi rơi dưới từng chiếc ô nhỏ xinh.
Những con đường sình lầy, nhão nhẹt sau cơn mưa, bánh xe cúp 50 mặc dù được trang bị kĩ lưỡng nhưng vẫn không thoát khỏi màu đỏ nhoe nhoét đất.
Mưa trên cao nguyên có khi dứt khoát nhưng cũng ngúng nguẩy, đong đảnh không kém những cơn mưa thành thị. Đám tro cuối mùa cà phê là nơi đám trẻ con tụ tập đông nhất, từng đợt khói bốc lên cao, là đứa em gái thì thầm hỏi anh trai nó, khoai lang chín chưa anh hai?
Ngày gió thổi ù ù, giông kéo tới, hạt đá trong vắt lục cục trên mái hiên lợp thêm vài tấm giấy dầu, ngoài đó, có hai đứa trẻ không lạnh chút nào, đón từng niềm vui sướng như mẹ đi chợ về cho kẹo.
![]() |
Đôi bạn ngày thơ |
Mưa lạ lùng nhất ngay khi có thể, níu kéo chút hồi ức mà mỗi khi nhớ lại bất giác lại cười thành tiếng, vì ngày ấy ta còn quá ư ngốc ngếch.
Bàn tay nhỏ nhắn kia có vì thế mà khẽ khàng hơn trên bàn phím, không phải nắn nót trên từng trang nhật kí ngả màu. Ngày ấy, chỉ một phép chia có dư thôi cũng làm sai, vậy mà thoáng chốc cũng đến con số 24 mất rồi.
Này cô bé, đi thôi, ngày cũ qua mất rồi! Mong sao mưa thôi đừng rơi nữa cho ai kia còn lối quay về!
Gởi ai đó còn ở lì trong quá khứ kia, thỉnh thoảng còn mơ mộng về những ngày hè chói chang, lang thang trên bạt ngàn lộng gió.
Cục Mỡ