Không phải tiếng cười giòn tan, mà là chiếc giày lén lút đặt từng bước chân xuống mặt đường lỗ chỗ đá màu đỏ. Nó đã về.
Nhỏ bạn đón nó bằng chiếc xe máy quen thuộc năm nào. Trời về chiều, từng cuộn mây bàng bạc kéo nhau trôi về phía cuối trời, vài tia nắng le lói, dịu dàng tỏa sáng qua kẽ lá, lỗ chỗ ánh vàng.
Chẳng khác là mấy, từ hồi nó đi, vẫn là những ngôi nhà quết vôi trắng nằm gọn lỏn sau đám cây thần tài, vẫn là mái ngói rêu phong ngả màu xanh đã cũ. Chỉ khác không khí giờ đã lặng lẽ hơn, im ắng hơn, không còn tiếng nô giỡn của tụi con nít, vì như nó, giờ đây tụi nhỏ đã lớn thật rồi.
Nó say xe, èo ọt một hồi cũng hết, phẻ gì đâu cơ đó. Hai đứa dọn cơm ra trước hè ngồi. Hôm nay, ba má nhỏ vào rừng, trời mau tối thật, mới đây cơ mà.
Buổi đêm cao nguyên lúc nào cũng lộng gió, trên cao, vì sao cứ lấp lánh mãi không ngừng. Nhắm mắt nhớ lại ngày ấy, cũng đi bên nhau như thế, chẳng đứa nào nói câu gì, vì mải mê ngắm nhìn trời đêm. Tinh tú cứ nhẹ nhàng mà đi vào kí ức, có lẽ vì những lúc bình yên thế này, mà nó lúc nào cũng mong ước được trở về, xa lánh chốn đô thị chỉ có vẻ đẹp của ánh đèn ảo vàng.
Bao năm vẫn thế, tiếng phong linh khẽ leng keng, hai đứa bao nhiêu là chuyện mãi mà không hết, nào là chiên bột bánh mặn, nào là gạo rang, muối mè, rồi chuyện tình yêu, kỉ niệm tuổi học trò, bao nhiêu ùa về hết, rồi chẳng đứa nào nói gì nữa, vậy là im ắng, rồi ngủ mất tiêu luôn.
Sáng ra, nó lười biếng trèo xuống khỏi giường, mơ màng như làn sương giăng ngoài cửa sổ. Nó còn nhớ ngày đó, hai tà áo dài, buộc ngắn buộc dài, quay từng vòng xe, khoác bên ngoài chiếc áo len ghi lê xanh đã ngả màu, khẽ đi trong sương sớm.
Cuối cùng cũng phải dậy, lững thững ra sau nhà, nước lạnh như đóng đá từ hôm qua, tỉnh hẳn, hai đứa đóng bộ vào rừng.
Xóm nhà gỗ nổi lên, hai ba bé gái địu em trên lưng bằng tấm vải thổ cẩm dệt đủ màu, đó là dân tộc Cờ Ho. Da ngăm đen, láng mịn, tóc đen, xoăn và có phần bù xù, nó đã quen với những hình ảnh đó vài năm trước, khi mà nó với một nhỏ bạn người Cờ Ho là đôi bạn cùng tiến trong học tập. Làm sao bây giờ khi kỉ niệm cứ ngập tràn trước mắt. Sao nó thấy cay cay, như ai đó, quệt thứ ớt bột vào mắt.
Lâu thật đấy, men theo con đường đất đỏ, đi chắc phải 7, 8 cây số nữa. Chỉ có một đoạn được lát trơn, nhưng cũng còn dính vài vết đất bùn. Tới lưng chừng dốc, màu vàng rực của dải hoa dã quỳ, mà trên đó còn đọng long lanh không biết bao nhiêu là giọt nước trong vắt. Từng vạt đồi cà phê hiện ra, xanh mướt, được lất phất thêm màu hung đỏ của lớp bụi bazan.
Qua cây cầu, gắn với tuổi thơ, là những chiều trốn học thêm, đi lội cùng lũ bạn, là khi hay tin dữ, chỉ còn cách kì thi vượt cấp 3 ngày. Cảnh vật vẫn thế, chỉ có con người là đổi thay. Hai chân bắt đầu ngao ngán, đúng là chuyên ngồi xe có khác, chậm chạp, làm biếng hẳn ra, chỉ nhớ ngày xưa, trèo đèo, lội suối đi chơi chỉ là chuyện nhỏ.
Nói rồi, hai đứa khúc khích cười, thật ra là lâu lắm rồi đấy, không được cười thoải mái thế này, không được tung tăng đây đó.
Ở đất này, tuổi thơ nó thấy được nỗi cơ cực của mẹ, mỗi khi đèo hai bao cà phê 50 trong thời tiết mưa dầm, chỉ khoác độc cái áo mưa và đôi ủng màu nâu đen. Ở đất này, là nơi nó lớn lên, biết bao hồi ức, biết bao kỉ niệm. Nhà nó nghèo xơ xác, mấy mẹ con chỉ ở trong căn nhà bằng gạch nung, hết dột chỗ này, đến lủng chỗ khác. Đến cả trường học cũng không cao lớn, không khang trang, lại còn mang mùi ẩm mốc mỗi khi mùa mưa kéo về.
Tất cả làm thành nó hiện tại, cho dù thế nào đi chăng nữa, nó vẫn yêu mảnh đất này, như thể, chưa bao giờ rời xa vậy đó.
Lại được ăn bánh xèo miền trung, chưa bao giờ nó cần khoảng lặng như lúc này, bây giờ, nó chỉ mong được bé lại, lang thang khắp trên sườn đồi lộng gió, không nghĩ đến việc làm, mà cũng chẳng cần phải nghĩ đến tiền nong.
Nó lại vẫn là nó, thôi nào, chỉ được nghỉ mấy ngày thôi đó, còn đi câu cá nữa chứ!
Ồ lại cười kìa, thật là thích!
![]() |
Qua cây cầu, gắn với tuổi thơ, là những chiều trốn học thêm, đi lội cùng lũ bạn, là khi hay tin dữ, chỉ còn cách kì thi vượt cấp 3 ngày. Cảnh vật vẫn thế, chỉ có con người là đổi thay. Hai chân bắt đầu ngao ngán, đúng là chuyên ngồi xe có khác, chậm chạp, làm biếng hẳn ra, chỉ nhớ ngày xưa, trèo đèo, lội suối đi chơi chỉ là chuyện nhỏ.
Nói rồi, hai đứa khúc khích cười, thật ra là lâu lắm rồi đấy, không được cười thoải mái thế này, không được tung tăng đây đó.
Ở đất này, tuổi thơ nó thấy được nỗi cơ cực của mẹ, mỗi khi đèo hai bao cà phê 50 trong thời tiết mưa dầm, chỉ khoác độc cái áo mưa và đôi ủng màu nâu đen. Ở đất này, là nơi nó lớn lên, biết bao hồi ức, biết bao kỉ niệm. Nhà nó nghèo xơ xác, mấy mẹ con chỉ ở trong căn nhà bằng gạch nung, hết dột chỗ này, đến lủng chỗ khác. Đến cả trường học cũng không cao lớn, không khang trang, lại còn mang mùi ẩm mốc mỗi khi mùa mưa kéo về.
Tất cả làm thành nó hiện tại, cho dù thế nào đi chăng nữa, nó vẫn yêu mảnh đất này, như thể, chưa bao giờ rời xa vậy đó.
Lại được ăn bánh xèo miền trung, chưa bao giờ nó cần khoảng lặng như lúc này, bây giờ, nó chỉ mong được bé lại, lang thang khắp trên sườn đồi lộng gió, không nghĩ đến việc làm, mà cũng chẳng cần phải nghĩ đến tiền nong.
Nó lại vẫn là nó, thôi nào, chỉ được nghỉ mấy ngày thôi đó, còn đi câu cá nữa chứ!
Ồ lại cười kìa, thật là thích!
Cục Mỡ