Này cô gái, em 24 rồi đấy

Mèo mun
0
Cả một thời thơ ấu chỉ muốn được lớn lên, đâu biết người lớn mang bao nhiêu nỗi muộn phiền. Làm thế nào bây giờ khi ta phải lớn lên, chỉ dám đứng từ xa, nhìn thấy ngày cũ đầy hoài niệm, lặng lẽ trôi vào bóng mây xa mờ.

Những ngày hè chói chang, ve ngân ran cả một góc thung lũng xanh mướt. Ngày đó, gió lùa trên đồi mát rượi, rồi mấy đứa con nít xúm xít tung tăng, thả bay những cánh diều, uống no gió trời.
Rồi ngày mưa dài lê thê, mang con nắng giấu vào trong làn mây màu xám tro buồn hiu hắt, lắng nghe vài bản nhạc không lời dịu dàng, rúc đầu vào hơi ấm của lòng mẹ.

Có những ngày rong ruổi với nhỏ bạn thân trên chiếc xe đạp cũ, lang thang trên những nẻo đường vàng rực hoa dã quỳ. Có những giờ tan lớp mà áo dài trắng tinh khôi, thướt tha ghé qua vài quán cóc ven đường chỉ để mua vài chiếc nơ xinh xinh cài tóc.


Đặt chân vào Sài Gòn, ta rẽ vào một con đường khác. Không còn tập truyện Nguyễn Nhật Ánh quen thuộc, không còn cánh phượng đỏ ép vội trong trang vở. Thời sinh viên là những giờ cười khúc khích khi vào lớp muộn mà không bị thầy phát hiện, vắng mặt mà không điểm danh. Là những buổi nghêu ngao karaoke trong ngõ hẻm, là tiếng hò hét cố lên vào dịp đá bóng, văn nghệ.


Ngày đó, mới ra trường, hoài bão mới nở rộ, vẫn còn đó những khờ dại, e ấp và non nớt, chỉ biết khóc khi không tìm được việc làm, cảm giác như cả thế giới đang quay lưng về phía mình. Trống trải, vô vọng, thất nghiệp còn đáng sợ hơn cả thất tình.


Mỉm cười nhìn lại ta đã ngốc ngếch như thế nào, khi phá lên cười mỗi lần đọc bộ truyện yêu thích ngày xưa hay nước mắt ngắn dài xem bộ phim hàn quốc đã cũ.


Mỗi mùa đi qua, có người dừng chân và ở lại luôn mãi, có người lại ra đi để lại bao niềm nối tiếc không ngừng. Ta đã học được ở đâu đó rằng, mỗi bóng người lướt qua ta, dù là đau khổ hay buồn vui, tất cả đều có giá trị và đáng trân trọng. Hãy cám ơn người tặng bạn nụ cười, để biết thế nào gọi là hạnh phúc. Đừng oán hận người khiến nước mắt phải lã chã rơi trong đêm buồn.
Cánh cửa này đóng lại có nghĩa là bạn đang thuộc về một cánh cửa khác, khép lại thôi, ta phải trưởng thành rồi.
Này cô gái, em 24 rồi đấy!

Đăng nhận xét

0 Nhận xét

Đăng nhận xét (0)