Giai Điệu Đêm Mưa và Lời Cảm Ơn Gửi Lại Phía Sau

Mèo mun
0

Sài Gòn, 2 giờ sáng. Màn đêm tĩnh lặng và đặc quánh, chỉ còn lại tôi, ánh sáng xanh mờ ảo từ chiếc laptop và những suy nghĩ miên man. Ngoài kia, những hạt mưa nặng trĩu của cơn bão wipha vẫn đang quất lên cửa kính. Bên trong, tiếng gõ phím đều đặn của tôi hòa vào một bản nhạc không lời êm dịu. Tôi uống một hớp nước ấm, cố gắng tập trung vào mớ tài liệu về hệ thống Marketing Automation đang dang dở. Một công việc đòi hỏi sự logic, sự tập trung cao độ.

giai-dieu-dem-mua-va-cau-chuyen-nam-ay

Bất chợt, một giai điệu quen thuộc vang lên từ playlist ngẫu nhiên.

Những ngón tay tôi khựng lại trên bàn phím. Cả không gian dường như ngưng đọng. Ký ức như một thước phim cũ, đột ngột ùa về, sắc nét đến lạ thường. Cũng là một đêm mưa bão, nhưng là của Sài Gòn năm 2015.

Khi đó, tôi là một gã trai vừa chân ướt chân ráo chuyển ngành sang Marketing, bập bẹ và ngây ngô. Mọi thứ đều là một sự khởi đầu mới, đầy háo hức nhưng cũng lắm hoang mang. Tôi vào làm cho một công ty bất động sản với vô vàn lời hứa hẹn: sẽ được đào tạo, sẽ được hỗ trợ để nghiên cứu và phát triển. Tôi đã tin, và đã dốc hết tâm sức.

Nhưng cuộc đời không phải lúc nào cũng như mình tô vẽ. Tôi nhanh chóng nhận ra hai mặt của một con người. Khi họ cần mình cho những dự án gấp, họ vui vẻ, niềm nở. Khi mọi thứ đã tạm ổn, khi họ không còn cần đến một kẻ tập sự như tôi nữa, họ sẵn sàng gạt tôi sang một bên. Lời cho thôi việc đến với tôi chỉ trong một buổi chiều, nhanh và phũ phàng, không một lời giải thích tử tế.

Buổi chiều hôm đó, Sài Gòn cũng đổ mưa.

Tiếng cửa kính của tòa nhà văn phòng đóng sập lại phía sau lưng, cắt đứt tôi khỏi thế giới ngột ngạt bên trong, nhưng lại đẩy tôi vào một khoảng không vô định. Tôi đứng trơ ra dưới mái hiên, nhìn màn mưa trắng xóa trước mặt. Sài Gòn chiều nay mưa như trút nước. Mưa vội vã, giận dữ, hệt như cái cách người ta vừa đối xử với tôi.

Thế giới bên ngoài nhòe đi, chỉ còn lại tiếng mưa gào thét và nỗi thất vọng cuộn lên trong lồng ngực. Tôi chẳng biết mình nên đi đâu, làm gì. Cảm giác như một chiếc lá bị cuốn khỏi cành, chơi vơi, vô định.

Nàng đứng bên cạnh tôi, im lặng.

Nàng không hỏi tôi cảm thấy thế nào. Nàng không đưa ra những lời an ủi sáo rỗng. Nàng chỉ đơn giản là ở đó, cùng tôi nhìn vào cơn mưa. Sự im lặng của nàng lúc đó thật kỳ diệu. Nó không hề ngượng ngùng, mà chất chứa một sự thấu hiểu sâu sắc, như thể nàng đang cùng tôi gánh vác cả bầu trời nặng trĩu kia.

Rồi, thay vì nói "Mình trú mưa một chút nhé?", nàng làm một điều tôi không ngờ tới.

Nàng khẽ siết nhẹ tay tôi, một cái nắm tay không quá chặt nhưng đủ để tôi cảm nhận được hơi ấm. Và rồi, nàng bước một bước, ra khỏi mái hiên, dấn thân vào màn mưa.

Cơn mưa ập xuống vai nàng ngay lập tức, làm ướt sũng mái tóc đen. Nàng quay lại nhìn tôi, không cười, cũng không nói. Ánh mắt nàng không phải là sự thương hại, mà là một lời khẳng định thầm lặng: "Em ở đây. Em sẽ đi cùng anh, trong cơn mưa này".

Tôi như một người mộng du, vô thức bước theo nàng.

Cái lạnh của nước mưa thấm qua lớp áo sơ mi, len vào da thịt, nhưng lạ thay, nó không khiến tôi run rẩy. Có lẽ vì hơi ấm từ bàn tay nàng đang truyền sang tôi. Chúng tôi cứ thế bước đi, không nói một lời, giữa dòng người đang hối hả tìm chỗ trú. Họ nhìn chúng tôi như hai kẻ điên rồ. Nhưng lúc đó, thế giới của tôi chỉ thu nhỏ lại bằng hai người.

Tôi không còn nhìn thấy những tòa nhà cao tầng hay dòng xe cộ hối hả. Qua làn nước mưa giăng mờ trên mi mắt, tôi chỉ thấy bóng nàng đi bên cạnh. Tóc nàng bết lại, nước mưa chảy thành dòng trên gò má, nhưng nàng không hề đưa tay lên lau. Nàng cứ đi, bình thản, vững chãi, như thể việc cùng tôi dầm mình trong cơn mưa này là điều tự nhiên nhất trên đời.

Giữa tiếng mưa rơi và tiếng còi xe inh ỏi, chúng tôi như đang ở trong một bong bóng tĩnh lặng của riêng mình. Trong bong bóng đó, không có sự phán xét, không có những lời hứa hẹn sáo rỗng, chỉ có một tâm hồn đang tan vỡ và một tâm hồn khác đang lặng lẽ ở bên, cùng nhau hứng chịu.

Đó là sự đồng cảm thuần khiết nhất tôi từng biết. Không phải là việc cố gắng kéo ai đó ra khỏi cơn bão, mà là sẵn sàng bước vào cơn bão cùng với họ.

Chiều hôm đó, Sài Gòn có thể mưa to, lòng tôi có thể bão tố, nhưng tôi biết, mình không còn một mình nữa.

Rồi chúng tôi dừng lại ở một quán cà phê nhỏ ven đường. Và giai điệu đó đã vang lên. Chính nó, bản nhạc đang chơi lúc này. Tôi vẫn nhớ mãi cảm giác ấm áp của ly cà phê nóng, ánh mắt dịu dàng của nàng, và giai điệu du dương kia hòa quyện vào nhau, xoa dịu tâm hồn đang tan vỡ của tôi. Nàng đã giúp tôi nhận ra rằng, một cánh cửa đóng lại, sẽ có một cánh cửa khác mở ra. Rằng tôi không hề thất bại, đây chỉ là một bài học, một trải nghiệm cần phải có để trưởng thành. Nàng đã giúp tôi lấy lại tinh thần và tin rằng mình có thể đứng dậy.

Sau cuộc nói chuyện định mệnh ở quán cà phê đó, tôi và nàng vẫn giữ liên lạc, và rồi ngày càng thân thiết hơn.

Giai điệu kết thúc. Tôi trở về với thực tại, với căn phòng tĩnh lặng và cơn mưa đã ngớt hạt. Tôi nhìn vào màn hình laptop, vào những sơ đồ marketing phức tạp mà giờ đây tôi có thể tự tin phân tích. Tôi đã không còn là gã trai ngây ngô của năm đó.

Tôi mỉm cười. Cảm ơn những ngày mưa bão, vì đã cho tôi cơ hội được yếu đuối, và vì đã mang một người con gái tuyệt vời đến bên cạnh tôi, gần hơn. Cảm ơn những trải nghiệm không vui, vì đã dạy tôi bài học đắt giá về con người và cuộc sống.

Và cũng phải cảm ơn công ty bất động sản đó. Vì dù đã đối xử với tôi không tốt, nhưng chính nơi đó đã cho tôi gặp một người bạn thân, một người anh thực sự. Người mà sau này đã không ngần ngại chỉ dẫn, dìu dắt tôi trên những bước đi đầu tiên, giúp tôi tìm được con đường đúng đắn trong thế giới marketing rộng lớn này.

Mọi chuyện xảy ra, có lẽ đều có lý do của nó. Và đêm nay, trong cơn mưa này, tôi thấy lòng mình nhẹ nhàng và biết ơn.

Mun


Đăng nhận xét

0 Nhận xét

Đăng nhận xét (0)