SERIES VỀ AI (P2): AI Đã Âm Thầm Thay Đổi Một Ngày Của Tôi Như Thế Nào?

Mèo mun
0

(toc) #title=(Bài viết Ứng Dụng AI Trong Cuộc Sống Hằng Ngày)

Nếu có ai đó hỏi, chắc tôi sẽ trả lời rằng mình chỉ dùng AI cho công việc thôi, như một công cụ chuyên nghiệp. Nhưng tối qua, khi đang vật lộn tìm cái điều khiển TV, tôi buột miệng nói "Hey Google, bật Netflix lên đi", và rồi chợt giật mình. Tôi nhận ra, AI không phải là một thứ gì đó cao siêu ở tận đâu đâu, nó đã và đang là "người bạn đồng hành vô hình", len lỏi vào từng ngóc ngách trong cuộc sống của tôi từ lâu rồi.

ung-dung-ai-trong-cuoc-song-hang-ngay

Hôm nay, tôi muốn kể cho bạn nghe một ngày bình thường của mình, và cách "điệp viên AI" đã âm thầm giúp đỡ (và đôi khi là "hại") tôi như thế nào.

Buổi sáng và "người thư ký" thầm lặng

Ngày mới của tôi bắt đầu bằng việc kiểm tra email. Hộp thư đến trông thật gọn gàng, chỉ có những email quan trọng từ công việc và đối tác. Tôi gần như đã quên mất cái thời mà mỗi sáng phải tự tay xóa hàng chục email rác, từ quảng cáo bán đất đến thư mời tham gia những sự kiện không liên quan.

Đó chính là "người thư ký AI" đang làm việc. Bộ lọc email của Google đã tự động học thói quen của tôi, nhận diện và ném thẳng những thứ phiền phức vào mục Spam. Nó âm thầm bảo vệ sự tập trung và bình yên cho tôi trước khi ngày làm việc chính thức bắt đầu. Một sự tiện lợi mà tôi đã quen đến mức không còn nhận ra.

Ra đường và "hoa tiêu" Google Maps

Ra khỏi nhà, việc đầu tiên tôi làm là mở Google Maps. Với một người không có trí nhớ tốt về đường sá, ứng dụng này như một vị cứu tinh. Nó không chỉ chỉ đường, mà còn tính toán được mật độ giao thông ở Sài Gòn để gợi ý con đường nhanh nhất, ước tính thời gian đến nơi chính xác đến từng phút. Nhờ nó mà tôi đã tránh được không biết bao nhiêu vụ kẹt xe và đến các cuộc hẹn đúng giờ.

Thế nhưng, quá tin vào "hoa tiêu" này cũng có ngày trả giá. Ai ở Sài Gòn chắc không lạ gì những pha Google Maps chỉ vào một con hẻm mà đúng nghĩa là chỉ đủ một chiếc xe máy lách qua, hai bên là tường nhà san sát. Tôi đã từng hí hửng đi theo, để rồi phát hiện ra cuối hẻm là... một bức tường, và phải ngượng ngùng dắt xe quay ra trước ánh mắt khó hiểu của mấy cô chú trong xóm. Một bài học "xấu hổ" về việc AI có thể rành về dữ liệu, nhưng không phải lúc nào cũng hiểu được đời.

Buổi tối, "nhà tâm lý học" Netflix và "cô bạn thân" Shopee

Sau một ngày dài, tôi nằm dài trên sofa và mở Netflix. Tôi không cần phải suy nghĩ xem hôm nay nên xem gì. Trang chủ đã hiện ra một loạt gợi ý dường như được thiết kế riêng cho tâm trạng của tôi. "Nhà tâm lý học AI" của Netflix biết rằng cuối tuần tôi thích xem phim hành động, nhưng tối thứ Tư mệt mỏi thì lại gợi ý một bộ phim tài liệu nhẹ nhàng. Nó phân tích lịch sử xem phim của tôi và hàng triệu người khác để đưa ra những lựa chọn mà chính tôi cũng không nghĩ đến, và đa phần là đều rất "trúng ý".

Và rồi, khi lướt điện thoại, "cô bạn thân AI" của các sàn thương mại điện tử lại xuất hiện. Tôi chỉ vừa tìm một đôi giày chạy bộ, mà lướt tới đâu cũng thấy hiện ra tất, quần short, đồng hồ thể thao... như thể đang thì thầm vào tai: "Mua đi Mun ơi, sắm đủ bộ cho ngầu nào!". Nó hiểu sở thích và nhu cầu của tôi đến đáng sợ, và ví tiền của tôi nhiều lần "hao gụt" cũng vì sự thấu hiểu này.

Học cách "khiêu vũ" cùng AI

Nhìn lại một ngày, tôi nhận ra AI không phải là những con robot ở tương lai, nó là trợ lý ảo Siri, là bộ lọc email, là thuật toán gợi ý phim, là người chỉ đường... Nó đã ở đây, giúp cuộc sống của chúng ta tiện lợi, thông minh và thú vị hơn rất nhiều.

Tất nhiên, nó không hoàn hảo. Nó có thể đưa ta vào một con hẻm cụt hay dụ dỗ ta mua sắm vô tội vạ. Nhưng đó cũng chính là điều thú vị.

Học cách làm việc cùng AI cũng giống như học cách khiêu vũ với một người bạn nhảy mới. Cần thời gian để hiểu những bước đi, những thói quen của nhau. Đôi khi bạn sẽ dẫn dắt, đôi khi nó sẽ gợi ý, và đôi lúc cả hai sẽ chạm phải chân nhau một cách ngượng ngùng.(alert-success)

Quan trọng là, chúng ta vẫn là người quyết định cuối cùng.

Mun

Đăng nhận xét

0 Nhận xét

Đăng nhận xét (0)